Hôm nay là ngày biểu hiện của con, con đã được tái sinh nhiều lần. Mỗi lần tái sinh, con cảm thấy biết ơn sự sống, gia đình, cha mẹ, ông bà, tổ tiên. Biết ơn là mối tình của con. Con không có thần túc thông để biết kiếp trước, nhưng kiếp này con được làm đệ tử của thầy. Con biết ơn Thầy đã sinh con ra trong giáo pháp của Bụt, cho con có cơ hội nếm được hương vị ngọt ngào của chánh pháp. Con biết thở, biết đi, biết ngồi, mỉm cười trong tỉnh thức. Nhờ Thầy, nhờ Bụt, con thoát được kiếp đọa đầy.
Con biết con là chiếc lá, buổi sáng, áng mây… Hiện hữu, mong manh! Con không thể để dành buổi sáng. Con không thể để dành sự sống của con. Con không thể để dành bất cứ cái gì ngoài ba nghiệp của con… Quá khứ đã qua rồi. Quá khứ là bóng ma. Quá khứ là dĩ vãng, hoài niệm, ký ức, không thể kéo về với hiện thực. Ngày mai là ảo hoá. Ngày mai không bao giờ tới. Tất cả những gì trong hiện tại đều không thể nắm bắt, ghì lấy. Thân thể, nhà cửa, tiền tài, danh vọng, con cái, vợ chồng đều mong manh, tạm bợ, không thuộc về con.
Con là ai? Con là gì? Con không là ai cả, con không là gì cả nhưng con là tất cả. Con là chiếc lá, ngôi sao, đất, nước, gió, lửa, cha mẹ, tổ tiên, tình yêu, nỗi buồn… Vì thế con là ‘Không’, là rỗng, là huyễn, là mộng. Sinh nhật của con là sinh nhật của chiếc lá. Chiếc lá sinh ra vào mùa xuân, chết đi trong mùa thu, lìa cành, bay liệng, đùa cợt với mây trời, trở về với gốc cây, vàng úa, mục nát thành tro bụi, rồi chiếc lá lại sinh ra mùa xuân năm sau. Sinh diệt, diệt sinh liên tục, không bao giờ ngưng. Con cũng thế! Vậy, có ngày nào là không phải sinh nhật của con đâu. Một lần trở về là con được tái sinh, một lần ý thức là con sống dậy… Có ý thức thì con biết sống, có sự sống, và không có ý thức thì xem như con sống như một xác chết.
Hôm nay là ngày hôm nay, hôm nay là ngày hạnh phúc, hôm nay là ngày lên ngôi tỉnh thức. Bây giờ, con có mặt cho con, cho người thương. Hôm qua con đi chơi trong lúc tuyết rơi, từng hạt nhẹ nhàng như điệu múa. Hôm nay trời lại đẹp. Con thấy nắng rơi. Long lanh. Con thấy lòng con. Long lanh. Con thấy là vàng khô trên bãi cỏ xanh. Lá khô, lá chết như có một người đã qua đời và cũng có một người đang biểu hiện. Con thở không khí lạnh. Con bước đi thầm lặng. Con trân quý sự biểu hiện của sự sống. Con thật sung sướng được làm người ý thức!